Chồng là nguồn tài chính của gia đình nội.
Chị đã lấy chồng gần 7 năm nhưng vẫn phải sống thuê ở Hà Nội. Chị thở dài: "Chắc 70 năm nữa cũng không có đất cắm dùi ở đây." Mọi người nghĩ rằng chị nghèo, nhưng thực ra thu nhập của chị và chồng không tệ. Chị làm kế toán với lương 7 triệu/tháng, trong khi chồng chị kinh doanh riêng và làm ăn phát đạt. Tuy nhiên, anh không bao giờ đưa tiền cho gia đình; hàng tháng chỉ đóng tiền thuê nhà cho công ty. Chị phải tự chi trả mọi chi phí cho gia đình, và khi hết tiền, thường phải mượn đồng nghiệp. Chị cũng tiết lộ rằng chồng chỉ tập trung đưa tiền về cho bố mẹ chồng ở quê.
Chồng chị luôn cam kết làm việc, nhưng bất kể chị có phản đối, tình hình cũng không thay đổi. Ngay từ khi còn yêu nhau, chị đã biết gia đình anh không khá giả. Hai ông bà không có lương hưu, còn chồng chị phải gánh vác chi phí học tập cho hai em chồng. Anh làm việc vất vả để gửi tiền về nuôi gia đình. Chị càng thương anh, nhưng sau khi lấy vợ, anh vẫn tiếp tục như một "thẻ ATM" cho nhà nội. Em gái thứ hai của anh học xong đại học nhưng chưa tìm được việc, trong khi anh vẫn lo mọi chi phí cho cô. Khi chị giúp cô tìm việc làm thêm, cô lại chê bai và cuối cùng nộp đơn học cao học, nghỉ hẳn việc làm thêm. Em trai thứ ba cũng lên thành phố học đại học nhưng chỉ biết ăn chơi, không phụ giúp gì cho gia đình.
Chị phải phụ thuộc vào anh trai để mua điện thoại, laptop, quần áo vì bố mẹ chồng không có tiền. Tháng trước, em chồng xin anh chị mua xe máy để đi học, mà chị chỉ biết được khi đọc tin nhắn trong máy chồng. Chồng chị không quyết đoán, chỉ nhắn lại "Từ từ để anh tính". Hai vợ chồng sống trong một căn nhà 3 tầng chật chội ở Hà Nội, còn hai tầng dưới làm văn phòng cho chồng. Chồng chị không quan tâm đến sự khó khăn của vợ con, trong khi năm ngoái anh dồn tiền xây nhà cho bố mẹ chồng và còn xây kiot để mở cửa hàng cho ông bà.
Anh nói rằng sẽ tạo công việc cho ông bà để họ không phải lo lắng về cuộc sống, nhưng chị không thể phản đối. Chị là người chi trả cho mọi chi phí sinh hoạt cho gia đình, trong khi cửa hàng tạp hóa mà chị không biết rõ chi phí đã phải đóng cửa do hàng hóa bán không chạy. Hiện tại, ông bà chỉ ngồi chờ tiền gửi từ con trai, trong khi bố mẹ chị dù đã nghỉ hưu vẫn tìm việc làm thêm để hỗ trợ con cái. Chị cảm thấy có lỗi vì không thể báo hiếu cho bố mẹ, nhưng chồng chị không để tâm đến điều đó và cho rằng ông bà ngoại còn có lương hưu nên không cần lo lắng.
Chị từng nói thẳng với anh, nhưng anh phản ứng gay gắt, cho rằng anh chỉ lo cho bố mẹ mình vì có khả năng, còn nếu chị cũng kiếm được thì chị tự lo cho bố mẹ chị. Sau một cuộc cãi vã, anh thông báo sẽ gửi cho chị 7 triệu mỗi tháng để chi tiêu, còn lại anh sẽ tự quyết định cách dùng tiền của mình. Những lời anh nói khiến chị đau lòng. Tối qua, mẹ chồng gọi cho anh và yêu cầu điều gì đó, chị chỉ nghe thấy anh ngọt ngào “Mẹ cứ để con lo…”. Chán nản, chị ra ngoài.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/chong-la-mo-dao-vang-cua-nha-noi-20141022042257820.chn